Ông Nguyễn Bỉnh Khiêm thốt lên câu nói ấy đâu biết rằng đến ngày nay nó được sính dùng đến thế.
Người ta KHÔN - DẠi ở đời hẳn nhiên không phải được xác nhận qua nơi chốn họ đến. Hẳn nhiên là vậy rồi. Vì tôi nghe hết người này nói đến người kia bàn mà có thấy ai từ bỏ cảnh phố chợ phồn hoa để về ẩn dật điền viên đâu. Hoặc có thì dăm ba ngày lễ tết, nghỉ hè nghỉ đông hay khi chịu hết nổi áp lực đô thành mới trốn chạy về nơi ít-công-trình-xây-dựng hơn để gọi là nghỉ ngơi. Nhưng có một sự thật phủ phàng là vào những dịp hiếm hoi như thế thì rất nhiều người ta cũng đổ xô đi tìm "nơi vắng vẻ" thế nên nơi ấy lại trở thành "chốn lao xao". Ngược ngạo hơn nữa là xu hướng đô thị hóa, nay người ta mở thành phố vệ tinh này mốt người ta quy hoạch khu dân cư mới. Người ta hãnh diện vì biến nông thôn thành thành thị. Người ta ca ngợi những bàn tay phá rừng lấp bể vì tin như thế mới là văn minh. Người ta vẽ khu du lịch sinh thái như đem cây và sông nước bỏ vào những bê tông, gạch đá. Đó đó mà mở miệng ra là người ta tâm đắc lắm lắm cái câu của cụ Nguyễn. Đôi khi người ta cười nhạo nhau bon chen mà thực ra vì bon chen không lại nên người ta mới lừa phỉnh bản thân và mọi người bằng thái độ phớt đời của cụ Nguyễn.
Không biết từ khi nào "bồng bế nhau lên chúng ở non" mà chúng còn chưa hay chúng ở non vì non bây giờ cũng bị phạt mất chóp nhọn để có nơi bằng phẳng chúng xây nhà, có đất đá chúng làm vật liệu xây dựng. Sa mạc hoang vu là gần chết mà giờ vẫn có tòa tháp cao nhất thế giới với sức chứa của một thành phố. Thế thì các người ta ơi đừng có mở miệng ra nói chuyện KHÔN - DẠI, xiên xỏ nhau chi cho mất sức nhọc lòng. Cũng đừng khoa tay múa chân hay khua môi múa mỏ để mà tự mình bày tỏ ý chìm ý nổi về bản thân, suy cho cùng cũng chỉ là muốn khẳng định cá nhân và tự tôn con người mình. Nói huỵch toẹt là còn bon chen lắm lắm.
Viết thế thôi, giờ bước ra chốn lao xao kiếm cái ăn!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hay!
Trả lờiXóa