Nghe tin về con ngừơi đó khiến tay chân tôi bủn rủn. Có thể nói trong cuộc đời, người tôi không bao giờ muốn đứng gần là con người ấy. Tôi thông cảm, tôi hiểu và có một phần trong con người tôi cũng yêu thương người ấy. Tôi cho rằng góc đó là góc chân thật đẹp nhất con người mình, nhưng tôi chưa bao giờ nói vói ai về cái góc ấy vì quả thực tôi không tự tin lắm về mức độ và tính bền vững của phần con người ấy trong tôi.
Tôi cầu mong được lãng quên. Tôi cầu mong không bao giờ phải nghe đến con người ấy!
Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)